Thứ Hai, 10 tháng 1, 2011

VƯƠNG QUỐC MÉPU

(CHO ĐẾN THUỞ LỤI TÀN)
Tiểu thuyết

I

Khi tôi đến đây Vương quốc Mepu không còn nữa.
Cả một Vương quốc lẫy lừng và rực rỡ hàng thiên niên kỷ, thoáng chốc đã đổ nát tan tành vào quên lãng, dưới tay một người đàn bà. Công chúa Christiana, người con gái thứ bảy của Hoàng đế Romonter vĩ đại, đã dìm chết ngai vàng quyền lực của vua cha, và giang sơn huy hoàng của Me Pu xa xưa vào trong bể máu.
Vương quốc Me Pu không còn, không còn dấu tích cung điện hoàng thành, không còn thành cao hào sâu, không còn tì vết chiến tranh… nhưng cái tên Me Pu thì không thể nào quên lãng.
Xe chúng tôi chạy trên con đường nhựa nhỏ nhưng phẳng và uốn lượn nhịp nhàng, cột cây số bên đường hiện ra, ghi rõ MEPU-18km. Bất ngờ chiếc xe Toyota Lexus Nhật Bản chồm lên một vật gì đó, và lạng đi làm tôi và nữ nhà báo Kim Giang xô vào nhau. Kim Giang cười ré lên, như một cua giải trí trên cầu vồng trượt. Tôi nắm chặt tay vịn thành cửa. Chiếc xe chạy chậm dần và dừng lại. Lái xe là một người đàn ông còn ít tuổi nhưng lộ vẻ từng trải, mở cửa bước ra nhìn xuống gầm xe. Trong lúc ấy, Kim Giang nắm chặt bàn tay tôi, bóp mạnh. Khi anh tài xế mở cửa ngó vào xe, thì tay Kim Giang cũng rời khỏi tay tôi.
- Anh Trúc? Có chuyện gì sao?
Trúc nhìn chúng tôi với vẻ mặt lo lắng:
- Anh chị có thấy gì không?
Tôi thì không nhìn thấy gì rồi, hỏi Kim Giang:
- Em có thấy không?
Giang lắc đầu thản nhiên.
Hành trình tiếp tục. Sau mười tám cây số uốn lượn chúng tôi dừng lại trước một cái chợ nhỏ, bên cạnh là trường tiểu học mang tên Me Pu. Chúng tôi đã đến Me Pu, Vương quốc Me Pu.
Khi tôi còn đang muốn nán lại trong xe để nhìn cái khu thị tứ nhỏ bé, tẻ nhạt này một cách tự nhiên tò mò thì Kim Giang đã kéo tay tôi:
- Đi anh!
Từ góc chợ hiện ra một người đàn bà, dáng vẻ ngóng đợi đi đến phía Kim Giang. Giang buông tay tôi đi nhanh đến:
- Cúc!
Họ nắm tay nhau hồ hởi, thân thiện.
Tôi đến Vương Quốc Me Pu là theo lời rủ rê của Kim Giang:
- Cúc, bạn em đang đợi chúng ta.
Cúc bẽn lẽn, vẻ đài các tầm thường, nhìn tôi nháy mắt, cố làm sang trọng:
- Em chào anh ạ!
Giọng nói mềm và nhẹ, trẻ hơn tầm tuổi tác rất nhiều, thanh tao hơn cái dáng tầm tầm quê kiểng.
Cúc bắt tay tôi, bàn tay cũng nhẹ bỗng, làm tôi nhớ đến bàn tay nóng bỏng của Kim Giang. Còn giọng chào thì như là quen biết đã lâu, mang mùi giễu cợt. Tôi không nói gì và cũng cười nheo mắt.
- Anh Hoàng, nhà văn! Giang nói với Cúc đầy vẻ hãnh diện.
Chúng tôi đi tắt ngang cái chợ nghèo, lầy lội và bốc mùi dân dã. Dòng sông Ngà hiện ra bất chợt làm choáng ngợp tầm mắt tôi. Hai ba con thuyền độc mộc đậu mơ màng bên bến vắng. Những bó củi khẳng khiu nằm vô chủ, xiêu đổ bên hàng rào làm bằng những thân cây vông vang, nửa khô, nửa tươi, nửa xanh, nửa xám bình thản. Sông đang mùa nước đổ, ngầu đục một màu hồng thắm, vỗ lao xao dưới cụm rễ già của hàng cây lộc vừng xanh mướt.
Thêm vài chục bước chân, chúng tôi đi ngược lên phía thượng nguồn dòng sông, Cúc quay lại, đi giật lùi, nói với tôi:
- Chúng ta ăn trưa ở đây…
Kim Giang nhìn tôi với vẻ tự hào hiện ra trong mắt. Tôi nhìn thấy một vệt trắng nhạt, bên trên hàng lông mày sắc nhọn, khác hẳn với màu da tươi đậm miền biển của nàng. Đây là khám phá đầu tiên của tôi.
Khác với dự đoán ngờ vực của tôi, ngôi nhà – ngôi quán mà chúng tôi vào, là một ngôi nhà kỳ quặc, mà tôi chưa từng thấy. Tất cả kèo cột trong nhà đều làm bằng những thân cây cong queo, tự nhiên mang hình thù quái dị của loài rắn. Những cái đuôi rắn quấn vào nhau, xoắn vặn da diết. Và thân rắn uốn lượn nhấp nhô, để những cặp đầu rắn châu vào nhau, hổn hển. Toàn bộ ngôi nhà vọng lên âm thanh kỳ dị của một cuộc giao hoan tình ái của loài rắn. U u minh minh. Mái nhà lợp bằng một thứ vỏ cây, màu huyết dụ lấm tấm những đốm trắng của loài rắn cực độc mà tôi đã được giới thiệu hoặc đọc được ở đâu đó. Dưới những mảnh ghép vỏ cây lọt vào một ít ánh sáng trời le lói, vàng vọt. Thoảng khắc mơ hồ lại rít lên tiếng rên tột đỉnh của một con rắn mái nào đó, nỉ non nghe vừa rợn người lại vừa thôi thúc.
Kim Giang không ngạc nhiên, nhăn mũi cười, đầy vẻ đắc ý. Tôi hiểu nàng muốn nói với tôi: “Thấy chưa? Thấy thế nào là Me Pu chưa?”.
- Me Pu có nghĩa là gì? Tôi hỏi Cúc.
- Có thể là tên một loài rắn. Anh còn phải đến đây nhiều lần, mới biết thế nào là Mê… pu!
Hai người đàn bà cười với nhau như thách thức trí tò mò của tôi.

*
(còn nữa)