Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

RẮC-KI, CHÚC NGỦ NGO

Tiểu thuyết

Phần 1 - HIỆN TẠI

1.
Khi tôi quyết định đặt cho cuốn sách của mình cái tên như vậy, thì mụ Phương Nham nhảy dựng lên, quăng hẳn cuốn tạp chí "Ăn quà vặt" vèo một cái, chạy đến sau lưng tôi, không hẳn là xỉa xói, nhưng rất gay gắt, thở phì phào, gấp gáp:
-Không được! Ai lại đặt tên như thế?
-Sao lại không được? Sao lại không được kia chứ? Tôi nhắc lại hai hay ba lần gì đó, câu khẳng định chủ quyền của mình, bằng những câu hỏi giống nhau. Phương Nham vẫn không chịu thôi, lấy ngón tay trỏ có cái móng nhọn hoắt và đen thầm, chỉ vào màn hình máy tính, làm nó lõm xuống trông thấy:
-Đàn bà thì phải có gương để soi cái dung nhan của mình.
-Cuốn sách của tôi không phải là một mụ đàn bà, lại càng không phải một mụ đàn bà xấu xí, hỗn hào, nanh nọc, và không chồng, không con, cô quả cô độc.
Suy nghĩ một hồi tương đối lâu, mụ tấn công tôi bằng một đòn tuyệt đối:
-Cuốn sách nào cũng là một con đàn bà.
Không thể cứ cãi nhau tay đôi với một người đàn bà đã ngoài bốn mươi, không chồng, không con, nhan sắc rơi rụng lả tả sau mỗi lần thất tình. Phương Nham là một người đàn bà thất tình chuyên nghiệp. Chị ta yêu hối hả và cũng chia tay với những người đàn ông còn hối hả hơn. Không nên tìm hiểu quá kỹ lý do thất tình của Phương Nham, vì mụ đâu có phải là nhân vật chính trong câu chuyện của tôi. Vì thế, tôi không thèm cãi cọ với mụ nữa. Tôi phải dành thì giờ để viết nó, ít nhất là những trang đầu.
-Tôi nói câu cuối cùng với chị nhé: cuốn sách là của tôi, do tôi bịa ra cái câu chuyện này, thì tôi có quyền đặt tên. Cũng như đứa con của người ta, làm cha, làm mẹ người ta bịa ra những đứa con của mình, thì họ có quyền đặt tên cho nó mà không phụ thuộc vào những người đàn bà lắm chuyện.
-Tôi không lắm chuyện. Chỉ vừa đủ. Nhưng, cuốn sách với một đứa con hoàn toàn khác nhau.
-Đồng ý thôi! Nhưng cũng giống nhau, tôi bất ngờ phản lại.
-Là sao?
-Là người ta, tôi đây này, cũng phải vất vả lắm mới tạo được ra nó.
-Đồ đàn ông vô dụng!
Tôi không thèm để ý đến câu nói ngang rất kém văn hoá của Phương Nham, mà như một "ông già lựu đạn", vừa điếc, vừa khinh người, tiếp tục huy động sự suy nghĩ của mình thành lời nói:
-Chị có thấy cái biệt thự kia không? Nó đồ sộ, hùng dũng, và rồi khi tô trát, sơn phết xong, sẽ hứa hẹn một biệt thự xinh đẹp, lộng lẫy... nhưng người chủ của nó lại đặt cho nó một cái tên nghe vừa xấu, vừa bốc mùi hôi thối lên kia...
-Tên là gì?
-Hoa Cứt Lợn! Tôi trả lời rành mạch và để ý đến khuôn mặt của Phương Nham còn xinh đẹp gọi là đôi chút, đang biến động một cách thảm hại:
-Cái gì? Tôi có nghe nhầm không đấy? Hoa Cứt Lợn à?
- Tất nhiên rồi. Tôi khoái chí, nhìn con mắt vốn đã hơi xếch, giờ càng xếch thêm của Phương Nham. Nó giống như cái miệng của Đạo Sĩ Mùa Thu, mỗi lần cần tập trung luyện chí khí. Phương Nham đã thất bại.
Mụ quay lại với công việc của mình.
Còn tôi, tiếp tục viết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét