Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

RĂC-KI CHÚC NGỦ NGON

Phần 1 - HIỆN TẠI
2.
 
Đó là một ngôi nhà đẹp! Đẹp và hoành tráng đến nỗi người đời không nỡ gọi nó là nhà được nữa, mà a dua theo nhau gọi nó bằng cái tên sang trọng và thời thượng: biệt thự! Ngoài sự sang trọng và tuyệt mỹ, chắc chắn và kín đáo thì sự khác nhau giữa biệt thự và nhà còn ở chỗ: nhà thì vô danh, hay nói đúng hơn, chỉ có một cái tên chung là nhà; còn biệt thự thì có tên, tên riêng, như tên người và cũng có thể như tên của một con vật nuôi yêu quý, như ngựa, chó, hoặc mèo, vân vân!
       Ngôi biệt thự kia có tên, và tên nó là Biệt thự Hoa Chó Đẻ.
       Bây giờ thì mọi chuyện có thể sẽ dài dòng đây. Cái tên nghe không được tao nhã mấy kia đã là đầu đề tham chiếu của biết bao người, từ người vô học đến tao nhân mặc khách, từ bình dân đến các nhà chính khách, nếu có dịp đi qua khu vực này. Cái tên như thế hoàn toàn không xứng đáng không chỉ với bản thân ngôi biệt thự mà còn không tương xứng với người chủ của nó.
       Hoa Chó đẻ, nghe nói là tên một loại cây thuốc chữa bệnh có tên chữ là Trân Châu Dạ Thảo. Tuy nhiên mấy chàng trai đen đủi, rách bươm quê quán từ miền Bắc vào làm thợ hồ lại cứ "lăn tăn" mãi rằng, tại sao ông chủ lại không lấy tên chữ Tàu để đặt cho nó sang, mà lại dùng cái tên "Viêt Lam", nghe cứ bẩn bẩn thế nào! Chuyện ấy bọn chúng không hiểu, và chẳng muốn hiểu, nhưng lại cãi rằng:
       -Cây Cứt Lợn! Chính xác "chăm phần chăm" nó là hoa cứt lợn. Còn tại sao ư? Nó có lá màu xanh đậm, đem cắt về, băm ra thành từng đoạn dài cỡ nửa gang tay, vãi ra ruộng, cứ gọi là ngang ngửa với phân lợn. Ở quê tớ gọi đấy là phân xanh!
       -Chả phải! Một tay khác có cái áo xanh bợt, đứt ngang lưng và cái mồm đầy răng thì cãi lại. Đấy là cây cỏ hôi, hiểu chưa? Nó hôi lắm...
       -Thế mà cũng đòi giải thích! Cỏ là cỏ, đằng này nó là cây hẳn hoi. Có cành, có thân, có lá... Như thế này mà gọi là cỏ à?
       -Cũng sai nốt! Các cậu "chả biết gì về điện" cả! Nó chính xác là cây chó đẻ. Còn vì sao lại có tên như thế, thì vểnh tai chó lên mà nghe đây: người ta cắt về lót làm or cho con chó nó đẻ! Đơn giản chỉ có thế mà cũng cãi nhau.
       -Chó đẻ thì đúng rồi, nhưng nó là loài cây mọc vô tội vạ, mọc đểu, mọc không biết ngượng. Đồ chó đẻ là thế...
       Bọn chúng chia nhau ra, đi tìm bằng được cái thứ cây cãi nhau ấy ra phân tích, mổ xẻ. Cuối cùng thì, ông chủ ngôi Biệt thự Hoa Chó đẻ phải nhảy vào can:
       -Tôi phục các anh lắm. Phục cái biệt tài tranh luận, đấu khẩu của các anh. Ở đâu và bao giờ các anh cũng có thể "hội thảo, đấu khẩu được". Ai cũng muốn mình là người chiến thắng. Xứ sở gì mà hoành tráng thế? Nhưng mà, nói tóm lại, cái nhà này là của tôi, chứ không phải của các anh. Nghe rõ chưa? Ai còn lắm mồm bình luận thì tôi đuổi, không thuê các anh nữa!
       Ấy, thế thì có mà chết! Vác thân đi tha hương, cầu thực, kiếm đồng cháo, hào rau, mà vì cái vạ miệng đến nỗi bị mất miếng ăn thì... Lập tức bọn chúng, tức bọn thợ hồ ấy im lặng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 
       Mặt rời bắt đầu lên quá ngọn dừa ở cái quán bà Lé Bốn Chín, thu ngắn cái bóng của nó lại, đến bên này cái hố rác, đầy ruồi nhặng và những con côn trùng cánh cứng, đủ sắc màu, đẹp lạ lùng.
       Khuất sau đống rác khá to, là cái đầu nhấp nhô của một thằng bé mười ba tuổi. Khuôn mặt bé nhưng già kinh khủng, quắt lại như một miếng vỏ bưởi héo, ở đó người ta chỉ thấy có đôi mắt sáng lạnh lùng. Thằng bé này sẽ còn xuất hiện ở những đoạn sau của câu chuyện, nên bây giờ chúng ta chỉ nên tạm biết như thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét