Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

RẮC-KI, CHÚC NGỦ NGON!

Tiểu thuyết

Phần 1 - HIỆN TẠI


3.
       Trong khi ngôi biệt thự đang xây dở dang, bọn thợ hồ còn đang đổ bê tông cho tầng thứ hai, cũng là tầng cuối cùng, thì ở bên kia đường, cách xa một quãng đúng một-trăm-bảy-mươi-chín mét, tại quán cơm bình dân Tư Chín Lé, nơi bọn thợ hồ vẫn dùng bữa, xuất hiện một người đàn ông. Ông ta, người đàn ông lưng thẳng, vai gù này nếu gọi là "ông lão" e hơi quá, bởi khó xếp ông ta vào hàng "lão' được, tuy khuôn mặt và mái tóc đã "lên lão" từ lâu. Vì sao thế thì khó nói, chung quy là ông ta vẫn còn tính con nít, trẻ ranh, ham nói và ham chơi.
       Tầm chín, mười giờ sáng, lúc bọn thợ hồ còn đang mải mê làm việc, quán Tư Chín Lé vắng ngắt, người đàn ông ấy bước vào. Chủ quán là một người đàn bà bốn-mươi-chín tuổi, không chồng (có người bảo rằng chưa, hãy còn "zin"), mắt hơi hơi lác, bước ra. Bà chủ quán ngần ngừ, chưa biết gọi người đàn ông kia bằng ngôi vị như thế nào cho xứng, thì ông ta đã chỉ tay vào ngôi biệt thự đang xây dở mà phán:
       -Hỏng! Ngôi nhà kia hỏng rồi "cô em" ạ!
       Nhân thế, bà Tư Chín Lé mới lên tiếng:
       -Dạ thưa... ông bác dùng chi?
       Ông bác, vẫn không quay đầu lại:
       -Gì cũng được. Nhưng cô em có thấy cái biệt thự kia xây như thế là hỏng, là phá cách không?
       Cô em vẫn đứng ngây ra, không trả lời ông bác:
       -Gì cũng được là thế nảo hả ông bác? Hay là em làm cho ông bác một ly cà phê đá?
       -Okey! Cà phê đá, nhiều đường, nhiều đá, nhiều cà phê...
       Bà chủ quán mỉm cười một mình rồi xoay lưng, cúi khom mình chui vào cái phòng nhỏ, kín như bưng và cũng tối như bưng của mình, lần tìm cái chai bằng nhựa trong, nhưng đã ngả đùng đục, đựng một thứ nước đen kịt, trút ra một ít vào cái ly làm bằng thuỷ tinh tái sinh, có màu vàng cũng đục. Đó là thứ nước cốt cà phê, được pha từ tối hôm qua, bây giờ khuấy đường, bỏ đá vào là thành ly cà phê đá. Đặt ly cà phê trước mặt ông bác, bà chủ quán Tư Chín Lé cười cầu thân:
       -Họ có tiền, có nhiều tiền, mua đất, xây nhà lầu thấy mà ham. Cái biệt thự bự con "dzầy" mà ông bác biểu hỏng là hỏng làm sao?
       Bấy giờ, ông bác mới ngoảnh khuôn mặt khá xương xẩu, cái miệng nhỏ ti, với hàng ria mép nhân tạo lại nhìn cô em:
       -Cô ở đây mà không để ý quan sát. Cô có biết vì sao tôi lại nói rằng cái nhà kia hỏng không?
       -Dạ, thưa ông bác, em đàn bà, con gái, mắt lại bị lé kim, làm sao biết được.
       Ông bác uống cà phê bằng một hơi dài, lấy ống tay áo quệt những giọt cà phê đọng trên mép, đặt ly cà phê xuống mặt bàn nhờn mỡ, nghiêm giọng:
       -Đấy là một ngôi nhà không có cây nóc! Hỏng là thế đấy.
       Bà chủ quán Tư Chín Lé bỗng nhiên phá ra cười, hai mắt nhắm tít lại, không còn lác nữa:
       -Trời đất, quỷ thần, thiên địa ơi! Nhà biệt thự vi-la hiện đại kiểu Mỹ của người ta mà ông bác bảo có cây nóc thì có mà khùng!
       Ông bác im lặng không thèm chấp câu nói và giọng cười rất khó nghe của cô em, vẫn cứ đều đều:
       -Nhà phải có nóc. Thiên hạ đang loạn! Đại loạn...
       Bà chủ quán bỗng nhận ra trước mặt mình không phải là người bình thường. Với vốn hiểu biết của một bà chủ hàng cơm bụi, bà không thể phân tách rạch ròi được, mà bà chỉ biết ông không giống ai, thế thôi. Không giống những người vẫn thường ghé quán của bà.
       -Đại loạn hay an bình thì em đây cũng chả mất đồng xu teng nào. Cứ có nhiều biệt thự via-la được xây lên, có nhiều thợ hồ, thợ mộc đến quán em là em khoái rồi...
       Bỗng nhiên ông bác quay phắt lại, giọng hăm he như đã quen nhau từ lâu:
       -Cô thì biết gì? Nhà không có cây nó như nước không có tổng thống! Mà cây nóc cũng phải đặt đúng kiểu như tổng thống chọn đúng người, phải ngồi đúng hướng, hiểu không?
       Thấy có vẻ bất lợi, bà chủ Tư Chín Lé cười cầu hoà:
       -Em hiểu rồi, ông bác ơi. Nhà không có cây nóc như nước không có tổng thống. Được chưa nào?
       -Được là được thế nào? Này, cô lại đây tôi nói nhỏ cho nghe.
       Bà chủ quán (vốn chưa có người đàn ông nào nói nhỏ vào tai), trong bụng đầy hồi hộp, đến sát bên ông bác. Còn ông bác nhìn quanh như muốn đề phòng bọn nghe lén, rồi thào thào:
       -Cô có biết ông chủ ngôi nhà kia là ai không?
       Bà chủ quán vừa gật vừa lắc, ý bà muốn nói là bà chỉ hiểu "chút chút" thôi. Ông bác tiếp:
       -Tốt rồi! Cô ghi nhớ lời tôi nhé. Những người trong ngôi nhà này rồi sẽ bị điên...
       Bà chủ quán giật mình, cứ y như vừa bị ông bác nhéo cho một cái vào đùi non, giãy nảy:
       -Kỳ vậy? Thấy vợ chồng cô chú ấy đàng hoàng, sang trong, đúng là trí thức, giàu có. Làm sao mà điên được?
       -Vậy mới là có chuyện! Có chuyện để tôi nói cho cô em nghe, đừng học lại cho người khác. Cứ nghe tôi đi, cô em. Nhưng bây giờ thì chưa điên đâu. Chờ coi...
       Ông bác lại đưa cái ly lên miệng, lúc này nó đã nhạt vì đá tan ra thành nước lã, nhưng ông vẫn khen:
       -Cà phê của cô ngon lắm. Cô lại khéo tay pha nữa. Giỏi thiệt à nghen...
       Bà chủ quán Tư Chín Lé cười khinh khích, nhìn kỹ bộ ria mép nhân tạo của ông bác. Nó đen nhánh, nhỏ tí teo như lông mày đàn bà nhưng lại chẳng có sợi lông nào. Thôi đúng, ông ta đã vô tiệm mỹ phẩm "xăm" ria mép rồi. Quả thật, bà chỉ từng nhìn lông mày phụ nữ kẻ chì hoặc xăm mực đen, chứ chưa thấy ai đi xăm ria mép bao giờ. Đúng là không giống ai thiệt!  
Có thể mọi người không biết "ông bác" đó là ai, nhưng tôi thì tôi biết.
Đó chính là Đạo Sĩ Mùa Thu. Ông ta là một nhân vật cực kỳ bí hiểm, nhưng cũng hoàn toàn ngờ nghệch, dại dột, như bất kỳ một anh chàng hám danh quá thời nào mà chúng ta từng thấy.
Đạo Sĩ Mùa Thu sẽ cùng chúng ta đi cho đến cuối câu chuyện này.
(còn nữa)
xem tiếp đoạn 4

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét