Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

RẮC-KI, CHÚC NGỦ NGON!


Tiểu thuyết

Phần 1 - HIỆN TẠI

4.
       Đã đến giờ dùng bữa của bọn thợ hồ, chúng ào ào tiến vào quán, đứng ngồi, xớ rớ, khiến bà chủ cuống lên. Có một cái đầu nhấp nhô trong bếp, mà chúng ta đã từng nhắc đến. Đó là thằng bé mười ba tuổi, nhặt rác.
       -Rác! Bà chủ Tư Chín Lé hét lên. Mày để đó ra đây chêm hộ tao cái chân bàn...
       Thằng Rác lao ra như một con mèo hoang, cúi thụp xuống kê chân bàn. Bất ngờ, nó hét lên một tiếng thất thanh đầy kinh hãi. Tiềng thét ấy cảm giác như nó bị đâm một nhát vào đâu đó trong cơ thể bé bỏng, lẵng nhẵng toàn da và xương, máu đen phọt ra tung tóe. Chỉ có cái đầu, cái đầu bù xù và cứng như gỗ đá của nó đội thẳng, hất tung mặt bàn lên một khoảng vài gang. Canh cơm, cà phê, trà đá... bay tung tóe. Người thợ hồ dang chủ tọa cái bàn sứt sẹo đó, ngồi ngây ra như mặt phỗng, thản nhiên chịu một trận mưa cơm canh, mà không hiểu vì sao? Thằng Rác, sau cú hét nó vẫn còn sống, và hoàn hồn, đờ người vì sợ, chìa tay xuống gầm bàn, vẻ như thanh minh cái chuyện nó dám đội hất cả cái bàn lên trời, vừa như ra hiệu có cái gì ghê gớm lắm ở dưới đó.
    Bây giờ thì rõ, bà Tư Chín cúi xuống nhìn thấy một bàn chân để dưới gầm bàn có những ngón nham nhở, sứt sẹo. Có một ngón bị xẻ làm tư, như một cọng rau muống chẻ, máu đen rỉ ra li ti. Bà chủ quán rùng mình lắc đầu, bịt chặt lấy miệng, kinh hãi. Thằng Rác đẻ rơi trong rác, ăn ngủ với rác, rồi đang trưởng thành từ rác, chịu đủ mùi ca ngâm của ruồi, chuột, gián... vậy mà còn phải chết cứng người trước ngón chân hoa muống, thử hỏi một cô gái lành hiền, có phần nhàn nhã như Tư Chín, chịu gì nổi!
       Bà Tư Chín đành phải rộng lượng với thằng Rác, sắp lại một bàn cơm canh, trà đá cho người thợ hồ có những ngón chân bị vôi vữa ăn cùn.
       Ông anh già, Đạo Sĩ của chúng ta vẫn ngồi yên nhìn cảnh ấy. Chỉ tinh ý lắm mới nhận thấy hàng ria nhân tạo, đúng ra là cả một bộ phân môi trên mỏng mảnh của ông hơi động đậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét