Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

RẮC-KI, CHÚC NGỦ NGON!

Tiểu thuyết

Phần 1 - HIỆN TẠI


8
Phương Nham lại tiếp tục giở bài bản cũ ra với tôi, tôi rất khó chịu, mặc dù hơn một lần tôi thấy mụ có lý.
Ngay trong "đêm tân hôn" của đôi nhân ngãi cuối mùa vụng dại Tư Chín - Đạo Sĩ Mùa Thu, một sự cố đã xảy ra trong ngôi biệt thự Hoa Chó Đẻ. Sự cố không lớn lắm: một hệ thống giàn dáo bị sập, kéo theo một bức tường phía tây bị nghiêng theo. May mà mọi chuyện xảy ra vào ban đêm, không có người thợ nào đang làm việc, nên không có tai nạn về người. Sáng ra, Năm Thợ Hồ có mặt tại hiện trường hô hoán bọn thợ dọn dẹp nhanh chóng và xoá mọi dấu tích, trước khi người chủ nhà biết chuyện. Ông ta cay cú hết nhìn đống gạch vữa đổ nát lại nhìn sang quán Tư Chín Lé, hay còn gọi là Nhà Hàng Khoai Mỡ:
- Tại sao một thằng cha kỳ quặc, gàn dở, bẩn thỉu từ một xó xỉnh nào mò tới lại mau mắn cuỗm được con mẹ chủ quán. Nó có cái gì hơn ta nhỉ?
Đúng lúc ấy, Phương Nham đến bên tôi, hất hàm:
- Anh giải thích đi!
- Có cái gì phải giải thích nhỉ? Một người đàn ông và một người đàn bà, nhìn thấy nhau, họ cảm mến nhau, yêu thích nhau, họ đưa nhau vào bóng tối là chuyện quá bình thường.
- Tôi không nói chuyện đó.
- Chị muốn gì? Muốn tôi phải viết thế nào?
Tôi rất ghét cái thói đỏng đảnh của đàn bà, nhất là khi y thị không còn trẻ nữa, mà lại cứ muốn làm như ta còn ngây thơ lắm. Họ muốn chúng ta phải làm những việc hết sức thừa thãi, vô bổ, vô ích, vô nghĩa để đôi khi chỉ để làm trò vui tiêu khiển cho họ. Nếu ta không chịu làm theo ý họ, họ lập tức quay sang trách chúng ta như mưa như gió.
- Viết là chuyện của anh, nhưng tôi muốn tất cả những mối tình phải đẹp, phải nhân văn.
- Cút đi! Tôi nổi cáu. Làm gì có mối tình nào đẹp, mối tình nào nhân văn!
Phương Nham cười như người có lỗi:
- Nhưng mà tôi muốn.
Thôi được. Tôi nghĩ bụng. Ý muốn của đàn bà là ý muốn ngông cuồng, có cưỡng lại cũng vô ích.
- Tôi đề nghị chị hãy biến đi để tôi còn làm việc nhé.
Phương Nham nguây nguẩy bỏ đi. Còn tôi... trống rỗng hoàn toàn.
Nhưng, rất may cho tôi, người chủ của ngôi biệt thự xuất hiện. Hay đúng hơn là một trong những người chủ của Hoa Chó Đẻ đã đến đúng lúc, cái lúc mà nhà thầu Năm Thợ Hồ đang cay cú với Đạo Sĩ Mùa Thu.
Ba mươi sáu tuổi, một con, với khuôn mặt đoan trang, tự tin của người không thiếu tiền. Nhà thầu Năm Thợ Hồ, khi được một tay thợ nói thầm vào tai, đã vội vàng chui ra khỏi bức tường đổ đến trước mặt người thiếu phụ trẻ trung, cười cầu tài:
- Cô đến sớm thế? Mới có bảy giờ...
Thiếu phụ mỉm cười nhìn nhà thầu:
- Ông Năm đấy à? Không hiểu sao đêm qua tôi nóng ruột quá, không ngủ được... Có chuyện gì thế ông Năm?
Năm Thợ Hồ làm như mình là một tay vệ sĩ chuyên nghiệp đi theo hộ tống nữ chủ nhân, đưa bàn tay chai cứng thô lậu của mình, đỡ khuỷu tay thiếu phụ chủ nhân:
- Cô đi ra ngoài này ta nói chuyện. Ở đây không an toàn.
Thiếu phụ nhăn nhăn vầng trán xinh đẹp còn in rõ dấu vết mãn nguyện bình minh của mình, rón rén bước những bước cẩn thận trên đôi giày cao gót tránh những viên gạch vỡ, những khúc cây xà bần. Ra đến mặt đường, nàng ngước nhìn ngôi nhà đồ sộ, lắc đầu:
- Tôi không ngờ nó lại đồ sộ đến thế này?
- Cô Trinh này, tôi đã được nghe ông cụ và chú ấy dặn dò là phải làm cho thật kỹ lưỡng, thật cẩn thận. Bởi vậy cho nên...
- Nhưng sao tôi vẫn có cảm giác toà biệt thự này không được chắc chắn. Một ông thầy bói đã nói với tôi: hình như vị trí của nó không được vượng lắm...
Nhà thầu cười chân tình đến gần mang tai:
- Ai dám nói vậy hả cô? Nói thật nhé: nhìn tướng mạo ông cụ nhà mình, rồi phong độ của chú ấy, rồi tư cách với nhan sắc của cô Trinh... rồi... Năm Thợ Hồ còn muốn dẫn ra nhiều thứ nữa, nhưng có lẽ lão tịt, nhất là khi lão nhìn quá gần vào lớp áo mỏng ban mai của cô chủ... lão cà lăm!
Cô Thục Trinh vẫn ngây thơ bỏ ngoài tai những lời tâng bốc của lão nhà thầu. Nàng đi thêm vài bước nữa về phía Nhà hàng Khoai Mỡ, rồi bất ngờ quay lại nhìn thẳng vào mắt Năm Thợ Hồ:
- Ông Năm? Ông cho tôi biết: bao giờ thì xong?
Nhà thầu tránh cái nhìn dịu dàng và gay gắt của người thiếu phụ sang trọng trẻ tuổi, cúi xuống nhìn cái bóng của nàng trước ánh nắng mặt trời mới lên, ngả dài xuống mặt đường, tránh câu trả lời trực tiếp:
- Cô yên tâm. Thợ mộc và thợ sắt đã sẵn sàng. Cả một ê kíp hoạ sĩ cũng đang chờ lịnh tôi...
Thiếu phụ Thục Trinh hơi cau mày:
- Như vậy là còn bao nhiêu phần công việc nữa?
- Cũng không nhiều đâu, thưa cô.
Thật ra, chúng tôi - tôi và Phương Nham - cũng chưa có điều kiện để khảo sát tiền bạc và sự giàu sang của gia đình Thục Trinh, nhưng không thể nào nghi ngờ sự giàu có tột bậc của gia đình này. Ông già cha của chồng Thục Trinh là một nhân vật quan trọng trong xã hội, mà nói như Đạo Sĩ Mùa Thu thì đó chính là một "cực phẩm nhân thần", tức là chỉ sau Đức Vua. Danh vọng và tiền bạc làm ông xa hẳn lớp người bình thường, tầm thường. Ông đã sinh ra người con trai thông tuệ và can trường, để lấy cô Thục Trinh xinh đẹp và sắc sảo. Tất nhiên người ta càng có nhiều tiền bạc, thì người ta cáng can trường thông tuệ.
Điều này, Năm Thợ Hồ biết rất rõ và chắc chắn. Vì thế, công trình có thể kéo dài mười tháng, hai mươi tháng, hoặc lâu hơn nữa cũng không có gì là bất lợi cho nhà thầu. Thỉnh thoảng nhà thầu Năm Thợ Hồ cũng có ái ngại, rằng thì là, nếu những con người giàu có kia thây đổi ý định thì sao? Thì thiệt hai là chuyện phải có rồi.
Đột nhiên Năm Thọ Hồ lại sôi lên cơn cay cú khi nghĩ đến Đạo Sĩ Mùa Thu, một tên dị nhân hợm hĩnh, không biết từ đâu chui ra. Lão còn nhớ kẻ tiện nhân hợm hĩnh kia phán rằng: số 5 là con số thất bại... Không thể nào! Lão lẩm nhẩm trong cổ họng. Không thể nào! Lão thất bại nhiều rồi, triền miên rồi...
Người đẹp Thục Trinh tiến thêm vài bước nữa về phía cái quán sập sệ của Tư Chín, rồi bỗng nhiên nổi cơn cao hứng, nàng nói như reo lên:
- Có cái quán cà phê kìa ông Năm! Ta vào đó đi.
Tất nhiên Năm Thợ Hồ không thể nào từ chối, nhưng lão rất không muốn bước vào đó, kể từ buổi sáng sớm ngày hôm qua.
Năm Thợ Hồ lật đật chạy theo người đẹp - chủ nhân, khi nàng bước vào cửa quán. Rồi không rõ vì lý do gì, Thục Trinh lùi lại một bước, lảo đảo và hét lên một tiếng thất thanh. Tiếng hét kinh sợ của một người đàn bà, nhất là khi người ấy xinh đẹp, đôi khi lại làm thành một nốt nhạc vui tươi đối với cánh đàn ông, nhất là những tay máu gái mà chỉ máu từ xa. Năm Thợ Hồ, bỏ qua cái tuổi ngũ tuần của mình chạy lên cho kịp Thục Trinh và lão cũng chỉ biết đứng há miệng nhìn một khung cảnh như một tấn tuồng trên sân khấu: hoàng tráng, cao trào và xúc động.
Đạo Sĩ Mùa Thu đứng nghiêm như Từ Hải, còn Thục Trinh run run, cảnh giới. Chỉ đến khi có tiếng lật bật của nhà thầu Năm Thợ Hồ, nàng mới lắp bắp:
- Anh...? Có phải anh là...
Không biết nàng hỏi ai, Năm Thợ Hồ chưa kịp nghĩ ngợi ra điều gì rõ ràng, thì tay dị nhân đã ưỡn ngực như một tên lính kiểng:
- Đạo Sĩ Mùa Thu!
- A... Đúng rồi! Thục Trinh reo lên và nhẹ nhõm. Trên Núi Minh Đạm?
Tư Chín nãy giờ vẫn đứng ở tư thế hoá đá: lom khom, một tay cầm cái chai đen ngòm có đựng một thứ nước đen kịt được gọi là cà phê, tay kia cầm cái ly có những hạt đường kính lạo xạo.
Khi Tư nghe thấy người anh Đạo Sĩ của mình nói với người đẹp chủ ngôi biệt thự những câu như thế, Tư lặng người đi và chịu chết cứng người.
- Mời quý cô nương vào ngồi nghỉ chân trong tệ quán của chúng tôi...
Thục Trinh không có ý định rút lui. Cuộc gặp gỡ có Trời mới biết được này, khiến nàng thích thú.
- Mời ông anh - Đạo Sĩ xoè bàn tay đeo mấy cái nhẫn bằng sắt ra chỉ vào chiếc ghế thấp lè tè của nhà hàng Khoai Mỡ, mời nhà thầu.
Thục Trinh loay hoay đang định ngồi xuống một trong mấy cái ghế nhựa, thì bất ngờ Đạo Sĩ hét lên ngân nga:
- Khoan... an!
Ai đã từng đi xem tuồng, xem hát bội, xem cải lương, hẳn biết đây là một màn cao trào. Đạo Sĩ bước những bước chân uyển chuyển của mình vào trong căn buồng tối đen một lúc, lấy ra miếng vài in hoa sặc sỡ, mà Tư Chín biết ngay đấy là cái áo gối của mình. Đạo Sĩ cầm một bên mép vải, bằng mấy động tác điệu bộ, phảy mạnh mặt ghế chiều từ phải qua trái và lại ngược lại, sau rồi nhẹ nhàng phủ lên:
- Mời quý cô nương an toạ!
Thục Trinh mỉm cười thích thú, lấy tay xoa mông quần trắng muốt của mình rồi ngồi xuống nhẹ nhàng theo đúng kiểu ngồi của một quý tộc:
- Dạ em cám ơn anh...!
(còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét